Đức Giáo Hoàng Lêô XIV chia sẻ cách ứng phó với những thăng trầm của cuộc sống

Kathleen N. Hattrup - Ateleia

Đức Giáo Hoàng Lêô XIV thừa nhận rằng đời lạc quan thường làm chúng ta thất vọng. Vậy thì chúng ta phải làm gì?

Đức Giáo Hoàng Lêô XIV đã chuyển trọng tâm bài giáo lý thứ Tư tuần này, ngày 15 tháng 10, sang việc suy ngẫm về "ánh sáng cứu độ khi tiếp xúc với thực tại lịch sử và nhân loại hiện tại".

Hôm nay, ngài nhìn vào trải nghiệm của con người về khao khát hạnh phúc, nhưng lại nhận thấy rằng hành trình cuộc sống "thường gian nan, đau khổ và bí hiểm".

Đức Giáo Hoàng chia sẻ "Chúng ta muốn được hạnh phúc, nhưng rất khó để hạnh phúc một cách liên tục, không có bóng gian chuân".

Trong đời huyền nhiệm và khao khát này, chúng ta tìm thấy sự Phục Sinh của Chúa.

ĐTC xác quyết: "Chúa Giêsu, với sự Phục Sinh của Người, đã bảo đảm cho chúng ta một nguồn sống vĩnh cửu: Người là Đấng Hằng Sống, là Đấng yêu thương sự sống, là Đấng chiến thắng mọi sự chết".

Dưới đây là bài giáo lý của ngài:

Anh chị em thân mến,


Trong loạt bài giáo lý Năm Thánh, cho đến nay, chúng ta đã lần theo dõi cuộc đời của Chúa Giêsu, theo các sách Phúc Âm, từ khi Người giáng sinh đến khi chịu chết và phục sinh. Nhờ đó, cuộc hành hương hy vọng của chúng ta đã tìm thấy nền tảng vững chắc, con đường chắc chắn của nó. Giờ đây, trong phần cuối của hành trình, chúng ta sẽ để mầu nhiệm Chúa Kitô, đạt đến đỉnh cao trong sự Phục sinh, tỏa sáng ánh sáng cứu độ khi tiếp xúc với thực tại nhân loại và lịch sử hiện tại, với những câu hỏi và thách thức của nó.

Cuộc sống của chúng ta được đánh dấu bởi vô số biến cố, đầy những sắc thái và trải nghiệm khác nhau. Đôi khi chúng ta cảm thấy vui tươi, đôi khi buồn bã, đôi khi viên mãn hoặc căng thẳng, hài lòng hoặc chán nản. Chúng ta sống một cuộc sống bận rộn, chúng ta tập trung vào việc đạt được kết quả, và thậm chí chúng ta đạt được những mục tiêu cao cả, danh giá. Ngược lại, chúng ta vẫn lơ lửng, bấp bênh, chờ đợi thành công và sự công nhận mà lại bị trì hoãn hoặc thậm chí không bao giờ đến đích điểm. Tóm lại, chúng ta thấy mình đang trải qua một tình huống nghịch lý: chúng ta muốn được hạnh phúc, nhưng lại rất khó để hạnh phúc một cách liên tục, mà không có bóng tối. Chúng ta chấp nhận những hạn chế của mình, đồng thời, với một thôi thúc không thể cưỡng lại là cố gắng vượt qua chúng. Chúng ta cảm thấy sâu thẳm bên trong rằng mình luôn thiếu thốn điều gì đó.

Thực ra, chúng ta được tạo dựng không phải để thiếu thốn, mà là để được viên mãn, để vui hưởng cuộc sống, một cuộc sống dư dật, theo lời Chúa Giêsu diễn tả trong Phúc Âm Gioan (x. 10:10).

Niềm khao khát sâu thẳm trong lòng chúng ta có thể tìm thấy câu trả lời cuối cùng không phải ở địa vị, quyền lực, sở hữu, mà là ở niềm tin chắc chắn rằng có một Đấng bảo đảm cho động lực cấu thành nên nhân tính của chúng ta; ở nhận thức rằng kỳ vọng này sẽ không bị thất vọng hay cản trở. Niềm tin chắc chắn này trùng khớp với hy vọng. Điều này không có nghĩa là suy nghĩ theo hướng lạc quan: sự lạc quan thường gặp những nản vọng, khiến kỳ vọng của chúng ta sụp đổ, trong khi hy vọng hứa hẹn và đáp ứng.

Thưa anh chị em, Chúa Giêsu Phục Sinh là bảo đảm cho sự giải thoát này! Ngài là nguồn mạch thỏa mãn cơn khát vọng của chúng ta, cơn khát vô tận về sự viên mãn mà Chúa Thánh Thần gieo vào lòng chúng ta. Thật vậy, sự Phục sinh của Chúa Kitô không chỉ là một biến cố đơn thuần của lịch sử nhân loại, mà là biến cố đã biến đổi lịch sử từ bên trong.

Chúng ta hãy nghĩ về một nguồn nước. Đặc điểm của nó là gì? Nó giải khát và làm tươi mát các tạo vật, tưới mát đất đai, làm cho những gì nếu không có nước trở nên màu mỡ và tươi sống. Nó mang lại sự tươi mát cho lữ khách mệt mỏi, mang đến cho họ niềm vui của một ốc đảo tươi mát. Một nguồn nước xuất hiện như một món quà được ban tặng nhưng không cho thiên nhiên, cho các tạo vật, cho con người. Không có nước thì không thể sống được.

Đấng Phục sinh là nguồn mạch sống động, không bao giờ cạn kiệt và không bao giờ thay đổi. Nó luôn tinh khiết và sẵn sàng cho bất cứ ai khát khao. Và chúng ta càng nếm trải mầu nhiệm của Thiên Chúa, chúng ta càng bị thu hút vào nó, mà không bao giờ cảm thấy hoàn toàn no thỏa. Thánh Augustinô, trong Sách Tự Thuật thứ mười, đã nắm bắt chính xác nỗi khao khát vô tận này của trái tim chúng ta và diễn tả nó trong Bài Ca Vẻ Đẹp nổi tiếng của ngài: “Ngài đã làm tỏa hương thơm, và con hít hà vào hơi thở và con khao khát Ngài. Con đã nếm, và con đã đói khát. Ngài đã chạm đến con, và con đã bừng cháy lên vì sự bình an của Ngài” (X, 27, 38).

Với sự Phục Sinh của Ngài, Chúa Giêsu đã bảo đảm cho chúng ta một nguồn sống vĩnh cửu: Ngài là Đấng Hằng Sống (x. Kh 1:18), là Đấng yêu thương sự sống, là Đấng chiến thắng mọi sự chết. Vì vậy, Ngài có thể ban cho chúng ta sự tươi mát trong cuộc hành trình trần thế và đảm bảo cho chúng ta một sự bình an trọn vẹn trong cõi vĩnh hằng. Chỉ có Chúa Giêsu, Đấng đã chết và đã sống lại, mới có thể đáp trả những vấn nạn sâu xa nhất trong lòng chúng ta: Liệu đó có phải là đích đến thực sự cho chúng ta không? Cuộc đời chúng ta có ý nghĩa gì không? Và nỗi đau khổ của biết bao người vô tội, làm sao có thể cứu chuộc được?

Chúa Giêsu Phục Sinh không ban cho chúng ta một câu trả lời “từ trên cao”, nhưng trở thành người bạn đồng hành với chúng ta trên hành trình thường gian nan, đau đớn và bí ẩn này. Chỉ có Ngài mới có thể lấp đầy chiếc bình rỗng của chúng ta khi cơn khát của chúng ta trở nên không thể chịu đựng được.

Và Ngài cũng là cùng đích của cuộc hành trình của chúng ta. Nếu không có tình yêu của Ngài, cuộc hành trình cuộc đời sẽ nên vô vọng không mục tiêu, một sai lầm bi thảm với một đích lầm lỡ. Chúng ta là những tạo vật mỏng manh. Sai lầm là một phần của nhân tính; chính vết thương tội lỗi khiến chúng ta xa ngã, bỏ cuộc, tuyệt vọng. Thay vào đó, trỗi dậy có nghĩa là đứng dậy và đứng vững trên đôi chân của mình. Đấng Phục Sinh bảo đảm cho chúng ta sự trở về, dẫn chúng ta về nhà Cha, nơi chúng ta được chờ đợi, yêu thương và cứu rỗi. Hành trình cùng Ngài có nghĩa là trải nghiệm được nâng đỡ bất chấp tất cả, được giải tỏa cơn khát và được tươi mới giữa những khó khăn tranh đấu, giống như những tảng đá nặng, đe dọa cản trở hoặc làm chệch hướng lịch sử của chúng ta.

Chúng con thân mến, từ sự Phục Sinh của Chúa Kitô nảy sinh niềm hy vọng, cho chúng ta nếm cảm, bất chấp sự mệt mỏi của cuộc sống, một sự bình an sâu sắc và hân hoan: sự bình an vô tận mà Ngài chỉ ban cho chúng ta vào giờ phút cuối cùng…