Tiến sĩ George Weigel là thành viên cao cấp của Trung tâm Đạo đức và Chính sách Công cộng Washington, và là người viết tiểu sử Thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolô II. Ông vừa có bài viết nhan đề “The Problem(s) with “LGBTQ Catholic”“, nghĩa là “Những vấn đề với cụm từ “Người Công Giáo LGBTQ”“.

Nguyên bản tiếng Anh có thể xem tại đây. Dưới đây là bản dịch toàn văn sang Việt Ngữ.

Cha cố Richard John Neuhaus có mối quan hệ vừa yêu vừa ghét với tờ New York Times.

Cha Richard là một người ủng hộ nhiệt thành cho Thành phố New York, nơi mà đôi khi ngài mô tả như một bản xem trước của Giêrusalem Mới, nhưng tính địa phương hẹp hòi của tờ báo vẫn khiến ngài thỉnh thoảng coi tờ nhật báo uy tín nhất New York là một “bản tin giáo xứ”. Ngài thường xuyên chỉ trích các bài xã luận của tờ Times vì vẻ tự mãn cho rằng mình không thể sai lầm của chúng. Và rồi Cha Richard (và nhiều hơn thế nữa) tỏ ra khó chịu với chủ nghĩa tự do phản ứng nhanh nhạy của tờ Times, vốn, bằng cách ủng hộ mọi lý tưởng tả khuynh có thể tưởng tượng được, đã đẩy nhanh sự suy tàn của chính trị tự do thành việc thúc đẩy lối sống phóng túng. Do đó, Cha Richard đã đi trước Joseph Ratzinger nhiều năm trong việc đưa ra những cảnh báo về chế độ độc tài của chủ nghĩa tương đối, hậu quả chính trị không thể tránh khỏi của sự dịch chuyển văn hóa sang cánh tả của tờ Times.

Mặt khác, Cha Richard Neuhaus không thể tưởng tượng được việc bỏ qua tờ New York Times vào buổi sáng cũng như không thể tưởng tượng được việc bắt đầu một ngày mà không có nhiều tách cà phê, một bát Honey Nut Cheerios và một điếu thuốc.

Mối quan hệ yêu/ghét đó đã được kết tinh trong một sự việc trong những ngày Cha Richard còn là một mục sư Lutheran ở khu phố Bedford-Stuyvesant nghèo đói của Brooklyn, khi tờ Times từ chối gọi một mục sư da đen địa phương (từ phân khu thương mại toàn tòng Tin lành) là “Giám mục”. Trong cơn tức giận, Cha Richard Neuhaus đã viết thư cho AM Rosenthal, lúc đó là biên tập viên quản lý của tờ Times, và hỏi chuyện gì đang xảy ra. Người đàn ông này tự gọi mình là “Giám mục”. Người dân của ông ta gọi ông ta là “Giám mục”. Biển hiệu ở mặt tiền của cơ sở tôn giáo của ông ta xác định ông ta là “Giám mục”. Tờ Times nghĩ đó là ai, và tờ Times nghĩ họ đang làm gì, khi từ chối người đàn ông này danh hiệu mà ông ta và người dân của ông ta đã sử dụng?

Cuối cùng, Abe Rosenthal đã viết cho Cha Richard một bức thư cáu kỉnh, nói rằng, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng theo đúng quy định của tờ báo quốc gia, tờ Times từ nay sẽ gọi vị quý ông được nhắc đến là “Giám mục”. Bức thư kết thúc bằng một câu khiến Cha Richard Neuhaus cười phá lên trong nhiều thập niên: “Và vì vậy, thưa Cha Neuhaus, ngài có thể cảm thấy hài lòng khi biết rằng, khi nêu vấn đề này với chúng tôi, ngài đã đóng góp một phần nhỏ vào lịch sử thời đại chúng ta.”

Hoặc những từ ngữ có tác dụng tương tự, nếu tôi được tha thứ vì đã trích dẫn Richard Rich đáng ghét trong tác phẩm A Man for All Seasons.

Hơn ba mươi năm tình bạn và sự hợp tác, tôi hẳn đã nghe Cha Richard kể câu chuyện đó hàng chục lần, nhưng tôi không nghĩ mình đã nghĩ về nó nhiều hơn một hoặc hai lần kể từ khi ngài qua đời vào năm 2009. Sau đó, gần đây, tôi đọc một bài báo cho biết một giáo sĩ mà tôi ngưỡng mộ, người đã bày tỏ sự đồng cảm với cáo buộc rằng Giáo Hội Công Giáo ở phương Tây “bị ám ảnh” với các vấn đề về đạo đức tình dục, tuy nhiên bản thân ngài lại sử dụng thuật ngữ “Người Công Giáo LGBTQ”.

Bây giờ, xét về mặt phép lịch sự, tôi đồng ý với nội dung khiếu nại của Cha Richard gửi Abe Rosenthal: mọi người thường nên được nhận diện theo cách họ tự nhận diện mình, và dù sao đi nữa, tờ New York Times không có thẩm quyền quyết định ai là giám mục và ai không phải là giám mục. Nhưng việc một giáo sĩ sử dụng thuật ngữ “Công Giáo LGBTQ” để chỉ bất kỳ thành viên nào của Giáo Hội Công Giáo, với tôi, lại là một vấn đề khác.

Đầu tiên, tôi thấy thật vô lý khi ít nhất là gật đầu tin tưởng vào lời cáo buộc rằng một số bộ phận của Giáo hội thế giới bị ám ảnh bởi đạo đức tình dục rồi sau đó lại sử dụng thuật ngữ cực đoan về tình dục “Công Giáo LGBTQ” — bất kể nguồn gốc của nó là gì, thì thuật ngữ này đều hạ thấp một cá nhân xuống thành ham muốn tình dục, sự bối rối hoặc cả hai.

Thứ hai, như đã được chỉ ra tại một số Thượng Hội đồng Giám mục, bắt đầu từ Thượng Hội đồng Giám mục 2018, cách sử dụng này không có cơ sở trong lịch sử Công Giáo, vì Giáo hội chưa bao giờ xác định các thành viên của mình bằng ham muốn tình dục. Điều này có nghĩa là việc gọi “người Công Giáo dị tính” cũng khiếm nhã như gọi “người Công Giáo LGBTQ”. Tại sao? Bởi vì “tất cả anh em đều là một trong Chúa Kitô Giêsu” (Gal 3:28), và việc chia rẽ người Công Giáo theo cách này sẽ làm rạn nứt sự hiệp nhất của Giáo hội.

Cuối cùng, trong thời điểm chính trị và văn hóa này, thuật ngữ “Người Công Giáo LGBTQ” vừa là phương tiện truyền tải một chương trình thần học — sự chuyển đổi những hiểu biết đã được xác lập của Công Giáo về con người và đời sống đạo đức — vừa là biểu tượng của nhiều mục đích chính trị khác nhau: những mục đích không hề bị nao núng chút nào bởi mối đe dọa từ “chế độ độc tài tương đối” của Đức Ratzinger. Thuật ngữ “Người Công Giáo LGBTQ” không mang tính mô tả trung lập; đúng hơn, nó khá nặng nề về mặt thần học và chính trị.

Tất cả chúng ta đều là tội nhân, luôn cần đến ân sủng cứu chuộc của Chúa Kitô, như Đức Giáo Hoàng Lêô XIV đã mạnh mẽ nhắc nhở. Khi nhớ điều đó, có lẽ chúng ta sẽ bớt đi khuynh hướng phân định lẫn nhau (và chính mình) bằng ham muốn, khuynh hướng tình dục, hay hành vi tình dục.


Source:First Things