Chúa Nhật 24 Thường Niên, năm C
Nơi tòa giải tội, tôi đã từng gặp nhiều hối nhân bỏ xưng tội, bỏ rước lễ lâu năm. Một khi họ quyết tâm trở về, tôi nhận ra, hầu như tất cả họ đều cảm nghiệm tình trạng bất hạnh của mình. Xa Chúa, họ mất bình an hoàn toàn. Họ chới với, cô đơn, tuyệt vọng. Họ hổ thẹn và muốn chạy trốn hết mọi người.
Lẽ ra, khi thấy mình mất mát như thế, hối nhân phải đến tòa giải tội. Nhưng thật trớ trêu, càng xa Chúa, họ càng sợ tòa giải tội, bởi họ dư biết, đến với tòa giải tội cũng đồng nghĩa với việc họ phải đối diện cùng lương tâm của mình. Mà lương tâm có bao giờ tha thứ hay bao che cho ai. Vỉ thế, họ cố tìm cách chạy trốn. Bao nhiêu năm cố gắng chạy trốn lương tâm, phiêu lưu trong tội lỗi, con người chỉ còn lại nơi mình toàn những chán chường, thất vọng.
Ngược lại, do một động lực nào đó, họ lên đường về lại cùng Chúa, họ sẽ bắt gặp một tình yêu đại lượng không gì bằng.
Họ sẽ lấy lại tất cả quyền làm con Thiên Chúa. Tâm hồn sẽ bình an vô cùng. Họ thấy mình như vừa sống lại sau một thời gian chính mình giết chết mình.
Có hối nhân còn nghẹn ngào vì ân hận, pha lẫn niềm sung sướng vì vừa được giải thoát, vừa như trút gánh nặng của lương tâm đè nặng tâm hồn bấy lâu nay, vừa cảm nhận tình yêu tha thứ mà Thiên Chúa không ngừng trao ban. Vì thế, giọt nước mắt trong tiếng nghẹn ngào sẽ là giọt hạnh phúc tuôn trào trên khóe mắt.
Cảm nhận được hạnh phúc khi trở về cùng Chúa, không phải vì chính việc họ trở về cho bằng họ đã chạm tới lòng nhân hậu vô cùng luôn nội tại nơi chính cung lòng Thiên Chúa đã dành cho họ, chờ đợi họ.
Chỉ có tình yêu của Thiên Chúa mới đong đầy hạnh phúc trong lòng người. Tình yêu chờ đợi cách hết sức bền bỉ của Chúa, làm cho lòng cứng cỏi của con người bị thiêu cháy, chỉ còn lại niềm tin tưởng mà thôi.
Hãy nhớ, mỗi một lần ta phạm tội là mỗi một lần ta bứt ra khỏi tình yêu của Chúa. Còn tình yêu của Chúa lại vượt lên trên mọi tính toán, mọi đo lường của ta.
Người con hoang đàng trong Tin Mừng chỉ xin cha anh đối xử với anh như một người làm công. Nhưng cha anh lại hồi phục cho anh mọi giá trị làm con. Anh là con, chứ không phải làm công.
Vậy, chúng ta hãy trở về cùng Chúa. Người đang chờ đợi chúng ta. Chúng ta là đứa con hoang đàng, nhưng không bị bỏ rơi.
Chỉ cần trở về cùng Chúa bằng việc ăn năn tội, xưng thú tội lỗi, là ta lại được Chúa trả lại mọi giá trị làm con của Chúa cho ta.
Hãy nhớ rằng, chỉ có con cái mới bỏ cha mình, còn người làm cha không dễ gì dứt bỏ con cái. Ta không sợ Thiên Chúa từ bỏ, vì Người yêu ta như yêu chính bản thân Người. Chỉ có ta liều lỉnh, đã nhiều lần từ chối tình yêu của Chúa mà thôi.
Lạy Chúa, chúng con thấy mình vẫn rơi vào tội lỗi của người con hoang đàng, bởi biết bao nhiêu lần chúng con đã phạm tội. Chúng con thèm tự do quyết định đời mình, nhưng tự do ấy biến chúng con thành nô lệ, một thứ nô lệ đớn hèn, đó là nô lệ cho tội lỗi.
Xin lôi kéo chúng con về cùng Chúa. Xin tha thứ tội lỗi chúng con. Xin ban sức mạnh để từ nay, chúng con quyết tâm chừa bỏ tội lỗi của mình. Amen.
Nơi tòa giải tội, tôi đã từng gặp nhiều hối nhân bỏ xưng tội, bỏ rước lễ lâu năm. Một khi họ quyết tâm trở về, tôi nhận ra, hầu như tất cả họ đều cảm nghiệm tình trạng bất hạnh của mình. Xa Chúa, họ mất bình an hoàn toàn. Họ chới với, cô đơn, tuyệt vọng. Họ hổ thẹn và muốn chạy trốn hết mọi người.
Lẽ ra, khi thấy mình mất mát như thế, hối nhân phải đến tòa giải tội. Nhưng thật trớ trêu, càng xa Chúa, họ càng sợ tòa giải tội, bởi họ dư biết, đến với tòa giải tội cũng đồng nghĩa với việc họ phải đối diện cùng lương tâm của mình. Mà lương tâm có bao giờ tha thứ hay bao che cho ai. Vỉ thế, họ cố tìm cách chạy trốn. Bao nhiêu năm cố gắng chạy trốn lương tâm, phiêu lưu trong tội lỗi, con người chỉ còn lại nơi mình toàn những chán chường, thất vọng.
Ngược lại, do một động lực nào đó, họ lên đường về lại cùng Chúa, họ sẽ bắt gặp một tình yêu đại lượng không gì bằng.
Họ sẽ lấy lại tất cả quyền làm con Thiên Chúa. Tâm hồn sẽ bình an vô cùng. Họ thấy mình như vừa sống lại sau một thời gian chính mình giết chết mình.
Có hối nhân còn nghẹn ngào vì ân hận, pha lẫn niềm sung sướng vì vừa được giải thoát, vừa như trút gánh nặng của lương tâm đè nặng tâm hồn bấy lâu nay, vừa cảm nhận tình yêu tha thứ mà Thiên Chúa không ngừng trao ban. Vì thế, giọt nước mắt trong tiếng nghẹn ngào sẽ là giọt hạnh phúc tuôn trào trên khóe mắt.
Cảm nhận được hạnh phúc khi trở về cùng Chúa, không phải vì chính việc họ trở về cho bằng họ đã chạm tới lòng nhân hậu vô cùng luôn nội tại nơi chính cung lòng Thiên Chúa đã dành cho họ, chờ đợi họ.
Chỉ có tình yêu của Thiên Chúa mới đong đầy hạnh phúc trong lòng người. Tình yêu chờ đợi cách hết sức bền bỉ của Chúa, làm cho lòng cứng cỏi của con người bị thiêu cháy, chỉ còn lại niềm tin tưởng mà thôi.
Hãy nhớ, mỗi một lần ta phạm tội là mỗi một lần ta bứt ra khỏi tình yêu của Chúa. Còn tình yêu của Chúa lại vượt lên trên mọi tính toán, mọi đo lường của ta.
Người con hoang đàng trong Tin Mừng chỉ xin cha anh đối xử với anh như một người làm công. Nhưng cha anh lại hồi phục cho anh mọi giá trị làm con. Anh là con, chứ không phải làm công.
Vậy, chúng ta hãy trở về cùng Chúa. Người đang chờ đợi chúng ta. Chúng ta là đứa con hoang đàng, nhưng không bị bỏ rơi.
Chỉ cần trở về cùng Chúa bằng việc ăn năn tội, xưng thú tội lỗi, là ta lại được Chúa trả lại mọi giá trị làm con của Chúa cho ta.
Hãy nhớ rằng, chỉ có con cái mới bỏ cha mình, còn người làm cha không dễ gì dứt bỏ con cái. Ta không sợ Thiên Chúa từ bỏ, vì Người yêu ta như yêu chính bản thân Người. Chỉ có ta liều lỉnh, đã nhiều lần từ chối tình yêu của Chúa mà thôi.
Lạy Chúa, chúng con thấy mình vẫn rơi vào tội lỗi của người con hoang đàng, bởi biết bao nhiêu lần chúng con đã phạm tội. Chúng con thèm tự do quyết định đời mình, nhưng tự do ấy biến chúng con thành nô lệ, một thứ nô lệ đớn hèn, đó là nô lệ cho tội lỗi.
Xin lôi kéo chúng con về cùng Chúa. Xin tha thứ tội lỗi chúng con. Xin ban sức mạnh để từ nay, chúng con quyết tâm chừa bỏ tội lỗi của mình. Amen.